Bạn thân mến! Mỗi năm có một ngày đặc biệt với mỗi người chúng ta, đó là ngày sinh nhật. Dù mỗi người có một xúc cảm khác nhau dành cho ngày này nhưng đó vẫn là một ngày đặc biệt bởi đã ghi dấu thời khắc mỗi người chúng ta được may mắn sinh ra trong cuộc đời này. Blog Radio tuần này dành tặng bạn những cung bậc cảm xúc dành cho ngày ta thêm một tuổi, để ta biết rằng vẫn còn thật nhiều sự yêu thương, quan tâm dành cho mình!
Viết tặng bạn. Tặng ai đó. Tặng cho chính tôi.
Sinh nhật!
Khi bạn già đi, những người xung quanh bắt đầu bỏ qua ngày đặc biệt này. Chắc có lẽ họ cho rằng bạn cũng không muốn nhớ đến nó. Có thể cha mẹ bạn vẫn nhớ, nhưng anh chị em thì chưa chắc. Còn bạn bè của bạn thì tự nhủ: “Ai lại nhắc nhở anh chàng tội nghiệp đó là hắn già đi?’ Chẳng bao lâu, sự thất vọng chồng chất sẽ biến thành phản kháng, và sau đó là căm ghét. Hoặc ít nhất cũng thể hiện sự căm ghét.
“Nhưng mà ngày sinh nhật không quan trọng đối với tôi”, tôi nghe người ta nói với nhau thường xuyên như vậy. Bạn thuyết phục gia đình bạn “Đừng tổ chức gì hết, mà nếu có, làm gọn nhẹ thôi.”
Tôi thì tôi không tin đâu. Tôi biết rất rõ là bạn muốn gì. Bạn quan tâm đến nó lắm, cũng như rất nhiều người khác.
Chúng ta đã được huấn luyện từ thời còn bé, cho dù sau này khi lớn lên chúng ta căm ghét sinh nhật đến thế nào, rằng đây là ngày của ta. Ngày của riêng ta, đã như thế từ lúc ta còn là một đứa trẻ con. Và khi bạn đã 70 tuổi, tận sâu thẳm trong lòng, cho dù bạn phản đối như thế nào, bạn vẫn cảm thấy thích thú được nhớ đến vào ngày sinh nhật của bạn ngay cả khi bạn không còn nhận được những món quà to kềnh rực rỡ…
“ĐỪNG TỰ DỐI LÒNG MÌNH!”
Keith Ferrazzi – Never eat Alone – Pinging
Đã bao lâu tôi không còn săm soi các quầy hàng lưu niệm, không còn bất chợt mua vài tấm thiệp xinh dự trữ cho ngày của ai đó. Bỏ quên những vần thơ ngớ ngẩn viết trước – để dành dễ chừng cả năm, quên luôn vẻ mặt tỉnh rụi “Tớ quên ngày của ấy” để rồi âm thầm nhắn tin cho người ngồi đối diện nơi món quà đang được cất giấu. Cái lối dự tiệc sinh nhật của tôi lúc này thật đơn giản “Một thùng bia, thế là xong.” Thậm chí tôi chẳng buồn coi lịch đó là ngày nào. Cái cảm xúc lo lắng, hồi hộp tìm cách gây bất ngờ khi cầm bó hoa đến nhà ai đó thật khó để tìm lại… Những xúc cảm ấy đã bị đánh mất tự khi nào? Bao lâu? Bao lâu tôi cũng không còn nhớ rõ…
Hẳn là trong số các bạn, ai cũng từng có lần chối từ sinh nhật.
- Hôm ấy tổ chức gì không?
- Uhmm….Tớ bận học anh văn. Có gì quan trọng đâu!
Nhiều lý do khiến bạn lờ nó đi. Đôi khi chỉ đơn giản là “Xem có ai nhớ ngày của mình không?” Để cuối ngày lại mong mỏi điều gì đó – một ai đó. Và thật hạnh phúc khi nhận được tin nhắn của người mà mình trông chờ. Bạn cũng từng nhận vài tin nhắn cuối ngày. Và đột nhiên cảm thấy trân quý người vừa gửi tin nhắn. Mặc dù trong cuộc sống bộn bề, với trí nhớ tệ hại về số học và bản tính cố chấp không thích câu nệ bạn lại quên đi, hoặc cố tình quên đi ngày sinh của người ấy “ Để năm sau người ta không phải nhớ đến sinh nhật mình nữa.”
Tôi vẫn luôn quý bạn, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không nhớ đến ngày của bất kỳ ai. Đôi khi nhận được tin nhắn trong ngày của mình, tin nhắn trả lời của tôi khá lạ “Cám ơn nhiều. Chúc mừng sinh nhật mày luôn nhé… Tao chẳng nhớ đó là ngày nào cả”. Nếu một ngày bất chợt nhận được tin nhắn của tôi “Hình như ngày của ấy sắp tới hay vừa qua thì phải, tớ mừng sinh nhật ấy” Đừng ngạc nhiên! Mặc dù cái ngày “sắp tới hay vừa qua” đó có thể cách thời điểm hiện tại đến nửa năm.
Thú thực với bạn, tôi chẳng có kỷ niệm nào với ngày sinh nhật của mình. Có chăng là vài kỷ niệm buồn. Và tôi cũng chưa từng tổ chức sinh nhật đúng nghĩa. Sinh nhật tôi thường rơi vào dịp Tết, mẹ vẫn hay nhớ sinh nhật tôi theo ngày Âm – lối nhớ thật lạ của người quê tôi. Khi ấy nếu tổ chức tôi cũng cố gom vào một buổi tiệc đầu năm. Và thậm chí có lần tôi thực sự quên đi, đến lúc có ai đó nhắc “ Nè, sắp đến sinh nhật anh rồi đấy!”… Sau nhiều biến cố đã xảy ra, tôi hiểu rằng gia đình là nơi duy nhất để mình quay về và thực sự cảm nhận được an nhiên, hạnh phúc. Nếu có một ước muốn nho nhỏ, tôi mong có một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa ấm cúng bên gia đình, đầy đủ mọi thành viên. Mặc dầu tôi biết rằng ước muốn ấy không bao giờ thực hiện được nữa…
Thật ngớ ngẩn nếu ai đó cố tự làm đau mình. Chẳng khác nào uống thuốc độc, trốn vào xó xỉnh nào đó rồi trông chờ ai đi ngang cứu giúp… Đừng chối từ nó. Rồi nó sẽ sẽ đem lại niềm vui cho bạn. Uhm… Có thể năm sau tôi sẽ tổ chức sinh nhật… Và khi tôi nói với bạn rằng tôi quên rồi. Có lẽ, tôi đã quá già và trở nên cố chấp. Thì bạn ơi, nếu trong ngày của bạn không có tôi, hãy về bên gia đình, về bên những người mình thực sự yêu thương. “Để chờ thời khắc 0h, cùng ai đó nhẹ xé tờ lịch cũ, mỉm cười hạnh phúc với những gì mình đã làm được trong năm qua.”
Chào tuổi mới!
Chào thành công!
... Bạn nhé?...
Sinh nhật em!
1. Anh
Một ngày sắp trôi qua, anh ngồi trong quán vắng đếm từng giọt café, cảm giác nửa trống vắng nửa cồn cào, mấy lần cầm chiếc điện thoại lên định nhắn tin nhưng lại thôi. Anh biết người ấy chờ đợi tin nhắn của anh, anh biết người ấy đang mong nhớ anh…nhưng biết phải làm gì nếu họ chọn cách lặng lẽ chia tay không một lời từ biệt như thế. Chỉ cần nhắm mắt vào anh lại thấy gương mặt và ánh mắt của cô vào ngày cô từ chối gặp mặt lần cuối trước khi anh đi xa - ánh mắt chờ đợi, vừa như tuyệt vọng, vừa yêu thương, vừa hờn giận, vừa như có điều gì vỡ vụn. Chỉ trong giây lát thôi tất cả những cảm xúc đó lướt qua ánh mắt, gương mặt đằm thắm, dịu dàng của cô. Cô chờ đợi ngày gặp lại anh để nhận được lời từ chối.
- Anh yên tâm, không sao đâu, em sẽ ổn thôi mà.
Lời nói thoảng nhẹ qua làn môi, gương mặt bỗng trở nên bướng bỉnh, cô quay gót lao thẳng đi trước mắt anh. Dù không thể nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi nhưng anh biết một lần nữa mình làm tổn thương cô, một lần nữa anh khiến cô đau nhưng anh không thể làm khác được. Anh sợ cảm giác sau mỗi lần ở gần bên cô, anh sẽ phải đấu tranh với nỗi nhớ và sự nuối tiếc bởi anh không thể từ bỏ tất cả để trở về với cô nhưng anh cũng không muốn mất cô. Sự tham lam và ích kỷ của người đàn ông luôn ngự trị trong anh khi có được một người yêu thương mình thật lòng. Anh quen với ý nghĩ luôn có người quan tâm, mong chờ anh, luôn có người khao khát được bên anh và chỉ cần anh nói ra một ý muốn nào đó cô sẵn lòng thực hiện vì anh. Anh quen với việc dù anh có làm tổn thương cô đến bao nhiêu, dù anh có quay lưng lại với cô thì bao giờ cô cũng tha thứ và làm lành trước với anh. Cứ như vậy, cô như một phần trong cuộc đời anh, một điều bất biến…
Hôm đó, lần đầu tiên anh thấy cô cầm chai bia uống cạn, lần đầu tiên anh thấy ánh mắt trống rỗng lạ lùng cô dành cho anh, lần đầu tiên anh thấy sự thân mật đặc biệt của cô dành cho người bạn thân trong nhóm, lần đầu tiên anh thấy nỗi đau đến tận cùng trên gương mặt cô, lần đầu tiên cô không tìm ánh mắt anh trước khi từ biệt. Cô rời xa anh kể từ ngày hôm ấy…
Hôm nay, anh không thể tập trung làm việc gì, anh bồn chồn nhớ nhung, cáu kỉnh và bực bội. Có phải khi mất đi rồi người ta mới cảm nhận được sự quý giá của tình cảm chân thành? Anh không hiểu chính mình, anh quay lưng trước mong muốn cháy bỏng của cô, anh bỏ mặc cô vào những lúc cô cần anh nhất… nhưng sâu thẳm trong trái tim anh vẫn dành nỗi nhớ nồng nàn cho cô. Anh ước gì mình không ở xa cô như thế, anh ước gì giờ đây anh có thể ở bên cô, lau khô những giọt nước mắt nhẹ lăn trên má cô, để nói với cô lời chúc mừng đặc biệt nhất. Hôm nay, sinh nhật cô…
2. Cô
“Chúc mừng sinh nhật em”
Dòng tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc hiện ra. Cô không biết mình vui hay buồn khi đọc dòng tin nhắn ấy. Ngắn gọn và vừa đủ để cô hiểu rằng cô chưa bị lãng quên vào ngày đặc biệt này nhưng cũng không thân thiết hơn một người bạn.
“Cám ơn anh. Em đang đi café với Duy”
Chỉ vậy thôi, giống như một lời thông báo rồi im lặng. Cô lơ đãng nhìn rặng liễu ven hồ, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm giữa anh và cô, nhưng tất cả đã qua, cô không thể cứ mãi sống vì một tình yêu vô vọng. Cô không thể chỉ là một bến đỗ để khi nào anh quá mệt mỏi hoặc buồn bã lại tìm đến rồi lại vội vã ra đi. Khi nỗi đau lên đến tận cùng tất cả trở thành trống rỗng. Đã bao lần cô tự hỏi mình và cả chất vấn anh: “Cô ở vị trí nào trong thế giới của anh?”, có lúc anh thật gần gũi và thân thiết, anh khiến cô cảm thấy hạnh phúc khi có được những lời yêu thương cháy bỏng, niềm khát khao được ở bên cô nhưng có lúc anh lại lạnh lùng xa cách với cô, anh sẵn lòng huỷ bỏ cuộc hẹn với cô vì những lý do bình thường nhất. Cô không thể hiểu được anh nghĩ gì, chỉ luôn có cảm giác anh đem tình cảm của mình ra làm trò chơi. Cô thấy mình giống một quả bóng bay gắn kết với anh bằng một sợi dây mỏng manh. Anh hờ hững cầm sợi dây ấy, lúc nào đó chợt nhớ đến, anh lại khẽ giật giật làm quả bóng chao đảo, cuống quýt để quả bóng nghĩ rằng mình được nhớ đến nhưng sau đó anh lại để mặc quả bóng chống chọi với nắng, mưa và gió ở trên cao. Sợi dây ấy dù thật mảnh nhưng quả bóng vẫn không dám tự dứt bỏ để theo gió bay đi, còn anh, dù không quan tâm nhiều lắm vẫn không để tuột khỏi tay mình, cứ như vậy trong biết bao năm. Sao cô vẫn yêu anh nhiều đến thế?
Hôm nay sinh nhật cô, một sinh nhật buồn khi không thể có anh bên cạnh nhưng bao năm qua cô không còn cảm giác chờ đợi những niềm vui bất ngờ đến trong ngày này, cô luôn tự tạo cho mình những món quà. Đó là những giây phút thư giãn bên người bạn thân, nhâm nhi những món ăn ưa thích, ngắm mặt hồ êm ả và không - nhắc - đến - anh.
“Hãy trở về với thế giới của anh, nơi không còn bóng dáng em, không còn tình yêu em dành cho anh. Hãy sống thật hạnh phúc để em không bao giờ phải nuối tiếc vì quyết định rời xa anh…Không phải vì em không còn yêu anh nữa đơn giản chỉ vì em không thể níu giữ những gì không thuộc về mình. Bởi dù cố gắng biết bao nhiêu thì cũng có ngày chính anh buông sợi dây ấy em sẽ đau hơn nếu không tự mình dứt bỏ để theo gió bay đi…”. Những suy nghĩ ấy cứ miên man trong tâm trí cô, cô phải quên dù khó khăn.
“Sinh nhật vui vẻ, Mi nhé” – Cô tự nhủ với chính mình.
3. Cậu ấy
Một ngày mới bắt đầu. Hôm nay là ngày đặc biệt, không phải với tôi mà với một người khác…
- Happy Birthday to you!
- Cám ơn lời chúc mừng đầu tiên trong ngày, cảm động quá. Nhưng…có quà không?
Với tôi, em vẫn vậy, vừa gần gũi như một đứa em gái nhõng nhẽo, vừa xa cách. Em cười, đôi mắt buồn mênh mang, nhìn lướt qua tôi rồi dõi theo rặng liễu ven hồ. Có phải em đang nhớ về người em yêu thương, về những kỷ niệm xưa cũ. Tôi và em quá thân nhau để hiểu những gì em đang nghĩ. Bao năm qua, tôi lặng lẽ đi bên em chứng kiến cuộc tình của em. Tôi hiểu em cô đơn, cô đơn ngay cả khi ở bên người mình yêu bởi em chưa bao giờ có được điều mình khao khát.
Tôi nhớ lắm những phút giây em say sưa kể về cậu ấy, đôi mắt em lấp lánh, gương mặt sáng bừng. Tôi nhớ những lần em ngồi lặng bên khung cửa sổ, đôi môi mím chặt cố ngăn dòng nước mắt chực lăn xuống từ đôi mắt tròn tuyệt đẹp khi nhớ về sự thờ ơ, lạnh lùng người ấy dành cho em. Đã có lúc tôi cao giọng mắng sự khờ dại, ngốc nghếch của em khi tự đánh mất mình trước người con trai ấy. Thậm chí, tôi nổi giận và chán ghét sự yếu đuối, mê muội của em nhưng nhìn thấy đôi mắt buồn lóng lánh nước của em, mọi điều dường như tan biến. Tôi không thể bỏ mặc em đau khổ và buồn bã. Tôi trở nên ngốc nghếch khi luôn ở bên em những lúc em cần, đôi khi ngồi lặng hàng giờ bên em trong quán café vắng, những lời trò chuyện bâng quơ mỗi lúc em online, những lời hỏi thăm hay an ủi lúc em ốm…
Chưa bao giờ tôi và em định nghĩa về mối quan hệ này, tôi biết trong lòng em chỉ có duy nhất một người và từ khi biết được điều đó tôi không còn nuôi hy vọng chinh phục trái tim em. Em nói rằng em sẽ không đánh đổi bất kỳ điều gì vì mối quan hệ với tôi, với em đó là tình cảm quý giá hơn cả tình yêu, hơn cả tình bạn bè nhưng em có biết để giữ được điều đó khó khăn biết bao?
Tôi ở cả ngày bên em, nhâm nhi những món ăn em yêu thích, ngắm mặt hồ yên ả cùng em và không nhắc đến cậu ấy nhưng mỗi lần điện thoại của em rung lên tôi lại thấy nhói lòng.
Tôi vừa mong em nhận được những điều đặc biệt từ người em yêu, những lời yêu thương, những món quà ý nghĩa lại vừa mong ngày hôm nay chỉ có mình tôi ở bên em. Thật lạ, khi tôi có cuộc sống riêng của mình, những mối quan tâm riêng nhưng vẫn muốn có những giây phút riêng tư với em. Tôi không muốn sự xuất hiện của cậu ấy dưới bất kỳ hình thức nào dù tôi biết trong trái tim em chỉ có cậu ấy. Ngày họ lặng lẽ chia tay, tôi nhìn thấy nỗi đau đớn trong đôi mắt em. Bao lần tôi hàn gắn giùm em, bao lần tôi tìm kiếm lý do biện hộ cho cậu ấy với em, đã bao lần tôi kết nối họ với nhau, đã bao lần tôi quên đi tình cảm của chính mình vì em. Nhưng xin lỗi em, tôi không thể giúp em một lần nữa, mong em hãy can đảm rời xa tình yêu ấy, nỗi đau sẽ qua, em sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của chính mình…
Điện thoại của em rung lên, em lướt nhìn qua và đưa cho tôi đọc, một lời chúc mừng từ cậu ấy.
- Mi nhắn tin cám ơn và nói đang đi với Duy. - Em giải thích ngắn gọn, vứt máy lên bàn, đôi mắt em trống rỗng, có phải em thật sự muốn kết thúc…
- Có những thứ nếu không phải của mình, không thuộc về mình thì dù cố gắng đến mức nào cũng không thể có được, mà nếu có được cũng không thể níu giữ được, Mi ạ.
- Mi hiểu, có phải vì thế không bao giờ Duy nói với Mi về tình yêu, có phải vì thế ngày đó Duy dễ dàng vượt qua khi nhận được lời từ chối của Mi?
- Ừ, đơn giản vì khi đó Duy nghĩ trước mắt Duy còn nhiều cơ hội khác và Duy luôn có tình bạn thân thiết với Mi.
- Cám ơn Duy thật nhiều, cám ơn vì ngày sinh nhật đặc biệt này để Mi hiểu: Hãy biết ơn những gì mình đang có và rời xa người mình yêu cũng là đem lại cơ hội hạnh phúc mới cho họ.
Cầu chúc mọi điều tốt lành.
Sinh nhật vui vẻ!